THÁNG 11- THÁNG CỦA TRI ÂN

Đăng lúc: 14:43:35 17/11/2021 (GMT+7)

Tháng 11, đủng đỉnh hiền hòa, nhưng đi đến đâu đều dễ dàng nhận ra đến đó! Cái đặc trưng của Tháng 11 không phải bởi hai chữ số giống hệt nhau được sắp đứng cạnh bên nhau, mà là từ sự chuyển động của không gian, vạn vật, chuyển động cả những tâm tư trong mỗi người.
loi-chuc-20-11-hay_nhat.jpg
Tháng 11, tháng của những buổi sớm mai có những dải sương mù mỏng tang giăng giăng trước gió, lãng đãng trên cao những áng mây trắng cuối mùa lười biếng buông mình mặc cho gió heo may thả sức đẩy trôi.
z2941405484720_e308e33c70117cf0749670fcacb0c70e.jpg
Tháng 11, tháng của ngày chưa kịp trôi qua mà đêm đã vội tìm về, ngày ngắn, đêm dài... ánh đèn đường vàng vọt lấp lóa dưới những tán cây dọc đường phố, dòng người, xe hối hả ngược xuôi ai cũng mong nhanh chóng về nhà để cùng người thân quây quần bên mâm cơm ấm cúng, kể cho nhau nghe những câu chuyện sau một ngày bề bộn, lo toan, vất vả mưu sinh...Tháng 11, tháng của thời khắc giao mùa, khiến ai đó với tâm hồn nhạy cảm dễ thấy thoáng chút bâng khuâng, xao xuyến, ngập ngừng giống như những người yêu nhau trước giờ từ biệt, nửa như nuối tiếc chần chừ muốn ở lại, nửa như ngại ngùng vội vã muốn bước đi. Tháng 11 là tháng của những nỗi buồn man mác và những nỗi nhớ vu vơ của bao chàng trai, cô gái tuổi đang yêu...
Tháng 11, nhắc ta nhớ về sắc đỏ của những chiếc lá vàng rụng rơi, lã chã trên khoảng sân trường, những chiếc lá vàng mang theo màu thời gian gợi nhớ những kỉ niệm của một thời bên thầy cô, bạn bè, nơi ngôi trường yêu dấu ngày nào... Đã bao mùa cây bàng nơi sân trường thay lá là bấy nhiêu mùa ta cùng bạn bè quấn quýt bên thầy cô. Tháng năm in hằn trên thân bàng, lồi lõm vết thời gian cho những lứa học trò từ đó lớn lên và dã từ ngôi trường để tìm đến những bến bờ xa. Mặc dù vậy trong sâu thẳm tâm trí mỗi học trò ngày ấy vẫn vang lên những lời ca da diết để nhớ về sắc lá bàng xao xác cuối mùa thu. Một sớm mai khi ta giật mình tỉnh giấc, thoáng thấy làn hơi lạnh náu mình ngoài khung cửa sổ lặng lẽ lách mình ùa qua tấm rèm mỏng vào trong căn phòng, thoáng chút rùng mình. Bầu không khí se lạnh buổi sớm ấy làm cho ta cứ nấn ná chẳng muốn rời khỏi tấm chăn mỏng bước ra ngoài. Đắm chìm trong cái cảm giác bâng khuâng ấy, bao nỗi nhớ thương, tưởng đã nhạt nhòa bỗng ùa về, hiển hiện trong ta. Ôi bạn bè bao mùa qua trôi dạt khắp bốn phương trời, suốt Bắc vào Nam liệu có nhớ mùa này về hội lớp?
Và với chúng ta dịp này là để về lại chốn cũ trường xưa, mong mỏi tìm lại thầy cô, bạn bè. Tri ân với mái trường cũng chính là ta tri ân với cuộc đời tươi đẹp đã cho ta được sống, được yêu, được gặp gỡ thầy cô, bạn bè suốt những tháng ngày thanh xuân đó. Một quãng đời đầy yêu thương vô tư, trong sáng. Ôi tháng 11 tháng của tình thầy, nghĩa bạn, tháng giao mùa để ta nhớ về nhau! Và khi trưởng thành, những mái trường ta đã gắn bó, đã đi qua luôn để lại những dấu ấn không phai mờ!
Người thầy như người chèo đò và học trò là khách qua sông. Khách qua sông rồi, con đò vẫn như say sưa miệt mài giữa đôi bờ đưa bao thế hệ đi ngang dòng sông tri thức. Còn gì vui hơn đối với những người thầy khi học trò của mình lần lượt trưởng thành ra đời, nhường bước cho những chú chim non mới chào đời. Còn gì vui hơn khi những khách qua sông đã nhớ dòng sông bến đò xưa và cả người chèo đò lặng lẽ.Bao nhiêu thế hệ học trò đi qua, mái tóc thầy càng trở nên bạc trắng theo năm tháng, nhưng sự tâm huyết muốn đem đến tri thức và những bài học quý giá cho các học trò của mình thì mãi sẽ không thay đổi trong mỗi người thầy.
z2941405491727_08c47bf2d2071a53b4d23cf31627c153.jpg
“Có một nghề bụi phấn dính đầy tay
Người ta bảo là nghề trong sạch nhất
Có một nghề không trồng cây trên đất
Lại nở cho đời những đóa hoa thơm ".